Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Absalom nổi loạn

Một thời gian sau, Absalom cũng tự sắm cho mình cỗ xe ngựa với năm mươi người đi đằng trước. Mỗi buổi sáng, ông đều ra đứng ở ven đường lối vào cổng thành. Mỗi khi có ai đến để nhờ đức vua phân xử, thì Absalom lại chào họ cách tử tế và nói: “Đức vua sẽ không nghe ngươi đâu. Nhưng nếu như ta được chỉ định làm người phân xử thì nhất định ngươi sẽ đòi lại được công bằng.”

Bằng cách này, dần dần Absalom đã lấy được thiện cảm của dân Israel. Sau bốn năm, Absalom nói với vua David: “Xin cho con đi về Hebron để làm trọn lời thề của con. Bởi khi con còn ở Geshur, con đã thề là nếu được trở về Jerusalem, con sẽ đến Hebron để thờ phượng Thiên Chúa.”

Vua David đáp: “Con đi bình an.”

Absalom đi tới Hebron cùng với hai trăm người, bao gồm cả Ahithophel - quan cố vấn của vua David. Từ đó Absalom cho bí mật gửi thư tới các chi tộc Israel mà rằng: “Khi các ngươi nghe thấy tiếng tù và nổi lên, hãy tôn vinh Absalom là vua của Hebron.”

Lời kêu gọi của Absalom được dân Israel hưởng ứng, và số người theo ông ngày một đông.


Một người tới báo tin cho vua David: “Lòng dân Israel nay đã hướng về Absalom rồi.”

Vua David nói với quần thần: “Chúng ta phải chạy trốn ngay kẻo Absalom kéo quân đến và đánh phá thành.”

Họ đáp: “Chúng tôi sẽ theo ngài.”

Vua David cho khởi hành, mang theo gia quyến, chỉ trừ mười người vợ lẽ còn ở lại trong cung. Thị vệ của vua đi phía đằng trước, dân trong thành đi theo phía sau.

Vua David nói với quan chỉ huy thị vệ là Ittai: “Sao ngươi lại đi với chúng ta mà không đi theo Absalom? Ngươi là một ngoại kiều và mới chỉ đến ngày hôm qua. Vậy mà hôm nay ta lại bắt ngươi lang thang mà còn chưa biết phải đi đâu. Ngươi hãy về với những người của mình đi. Xin Thiên Chúa đoái thương ngươi.”

Nhưng Ittai đáp: “Có Thiên Chúa làm chứng, dù đức vua có đi đâu, tôi cũng sẽ theo đó, dù cho có phải liều mạng sống đi nữa.”

Vua David đáp: “Tốt lắm, vậy hãy đi.”

Dân chúng ở các miền quê khóc lớn khi đoàn người của vua David đi qua. Họ vượt qua thung lũng Kidron và vào trong đồng vắng. Những người Levi hạ Hòm Giao Ước xuống, rồi tư tế Zadok và Abiathar dâng của lễ lên Thiên Chúa.

Vua David nói với tư tế Zadok: “Ngươi và Abiathar hãy trở về thành, mang theo con trai của hai ngươi nữa. Hãy mang Hòm Giao Ước trở về. Nếu Thiên Chúa đoái thương ta, thì nhất định sẽ cho ta trở lại để thấy nó một lần nữa. Ta sẽ đợi ở chỗ khúc sông cạn, nếu có tin gì hãy báo cho ta.”

Hai tư tế Zadok và Abiathar bèn mang Hòm Giao Ước trở về Jerusalem.

Vua David đi lên núi, vừa đi vừa khóc. Vua đi chân trần và đầu quấn khăn. Tất cả những người đi theo ông cũng quấn khăn và khóc. Vua David biết là quan cố vấn Ahithophel đã theo phe Absalom, nên cầu nguyện với Thiên Chúa: “Lạy Chúa, xin cho tâm trí của Ahithophel ra ngu tối.”

Khi lên tới đỉnh núi, vua David gặp một người tâm phúc là Hushai người Arkite, với áo quần xé rách và bụi trên đầu. Vua David nói với ông: “Nếu ngươi đi theo ta thì sẽ chỉ thêm gánh nặng mà thôi. Hãy trở về Jerusalem và giả bộ theo phe Absalom. Ngươi hãy làm cho Absalom không còn tin tưởng Ahithophel nữa, và nghe những gì chúng nói trong cung. Sau đó hãy nói lại với tư tế Zadok và Abiathar, rồi sai con của họ tới báo tin cho ta.”

Vậy Hushai trở lại Jerusalem vừa lúc Absalom đang tiến vào thành. Ông đến gặp Absalom và nói: “Đức vua vạn tuế!”

Absalom đáp: “Vậy ra đây là cách ngươi đối xử với bạn mình sao? Sao ngươi không cùng đi với ông ta?”

Hushai nói: “Tôi sẽ đi với người được Thiên Chúa và dân Israel chọn. Như tôi đã phục vụ cha ngài, giờ tôi cũng sẽ phục vụ ngài.”