Vua David tập hợp người của mình lại thành các nhóm hàng nghìn và hàng trăm. Ông chia quân làm ba đạo, một đạo do Joab chỉ huy, một đạo do Abishai chỉ huy, và một đạo do Ittai chỉ huy.
Vua David nói với binh lính: “Cả ta cũng sẽ ra trận với các ngươi.”
Nhưng họ đáp: “Ngài không cần phải đi đâu. Nếu một nửa trong số chúng tôi phải chết, thì cũng chẳng hề gì, nhưng ngài thì quý trọng bằng mười nghìn người chúng tôi. Ngài hãy cứ ở lại thành.”
Vua David nói: “Vậy cứ làm theo ý các ngươi.”
Vua David đứng ở cổng thành trong lúc từng nhóm lính đi ra. Vua David dặn Joab, Abishai, và Ittai: “Hãy nương tay với Absalom.”
Hai bên đi ra và giao chiến tại cánh rừng của Ephraim, và quân của vua David chiến thắng. Hôm đó, có cả thảy hai mươi nghìn người chết, trong đó số người chết vì cánh rừng hiểm trở còn nhiều hơn số người chết vì gươm giáo.
Trong lúc Absalom đang trốn chạy trên lưng con la, thì tóc ông ta bị mắc vào cành cây sồi. Ông ta bị treo lơ lửng giữa không trung, còn con la cứ tiếp tục đi.
Một người tới báo cho Joab: “Tôi thấy Absalom đang bị treo trên cây sồi.”
Joab nói: “Sao ngươi không giết hắn luôn đi, thì ta đã thưởng cho ngươi mười shekel bạc và một cái đai rồi.”
Người kia đáp: “Cho dù có được thưởng một nghìn shekel bạc, tôi cũng chẳng dám đụng tới con trai vua. Chính đức vua đã dặn các ngài là phải nương tay với Absalom.”
Joab nói: “Ta sẽ chẳng làm vậy đâu.”
Đoạn Joab đem theo ba cây lao đi tới chỗ Absalom. Ông ta vẫn còn đang lơ lửng trên cây, và Joab đâm lao vào tim ông ta. Người của Joab cũng xúm lại mà đánh vào thây Absalom.
Joab thổi tù và ra hiệu ngừng đuổi theo quân Israel. Họ vứt xác của Absalom vào một cái hố lớn trong rừng, rồi lấy đá lấp lại.
Ahimaaz con trai tư tế Zadok nói: “Tôi sẽ tới báo tin cho vua rằng Thiên Chúa đã giải cứu ngài ấy khỏi tay quân thù.”
Nhưng Joab nói: “Đừng làm như thế ngày hôm nay, vì con trai vua đã chết.”
Đoạn Joab nói với một người Cush: “Ngươi hãy đi thuật lại cho vua những gì đã xảy ra.”
Ahimaaz lại nói: “Xin cho tôi đi theo người Cush kia.”
Joab đáp: “Sao ngươi lại muốn đi? Sẽ chẳng có gì để thưởng cho ngươi đâu.”
Ahimaaz cứ nài xin mãi nên cuối cùng Joab cho ông ta đi. Abimaaz bèn chạy đi và vượt qua trước người Cush.
Bấy giờ, vua David đang ở trong thành. Một người lính canh trông từ xa thấy một người đang chạy đến thì đi báo cho vua. Vua David đáp: “Nếu hắn đi một mình, nhất định là có tin tốt.”
Một lát sau, người lính canh lại nói: “Lại có thêm một người khác đang đến.”
Vua David đáp: “Chắc hắn cũng báo tin tốt thôi.”
Ahimaaz chạy vào, sấp mình trước vua David và nói: “Xin ngợi khen Thiên Chúa vì Người đã giải cứu ngài khỏi tay kẻ thù.”
Vua David hỏi: “Absalom có sao không?”
Ahimaaz đáp: “Tôi thấy có sự hỗn loạn lớn nhưng không biết điều gì đã xảy ra.”
Sau đó, người Cush cũng vào và nói: “Thưa đức vua. Thiên Chúa đã rửa sạch nổi khổ nhục khỏi ngài và đã đánh đuổi kẻ thù của ngài đi rồi.”
Vua David hỏi: “Absalom có sao không?”
Người Cush đáp: “Xin cho mọi kẻ thù của ngài phải chịu như Absalom.”
Vua David nghe vậy thì run rẩy, rồi đi vào phòng mà khóc. Lúc đi ra, vua nói: “Ôi con trai cha Absalom! Ước chi cha chết thay cho con!”
Ngày hôm đó thay vì ăn mừng chiến thắng, thì lại trở thành ngày khóc tang. Joab đi vào gặp vua David và nói: “Hôm nay ngài đã làm binh lính phải nhụt chí. Họ đã xả thân cứu ngài và người nhà của ngài, vậy mà ngài lại đi thương kẻ ghét ngài và ruồng bỏ kẻ yêu mến ngài. Đối với ngài chúng tôi dường như chẳng là gì. Có vẻ như ngài muốn Absalom sống còn chúng tôi phải chết. Ngài hãy ra an ủi binh lính đi, kẻo họ bỏ đi hết.”
Vua David bèn đứng dậy và ra ngồi ở cổng thành để an ủi binh lính.