Trong hai năm sau đó, quân của David và quân Israel còn nhiều lần giao chiến. Quan tổng binh Abner ngày càng đóng vai trò quan trọng trong quân đội Israel. Nhưng một ngày, vua Ish-Bosheth buộc tội Abner: “Sao ngươi lại ngủ với vợ lẽ của cha ta?”
Abner giận dữ mà nói: “Tôi đâu phải là loại người hèn hạ. Cho tới ngày hôm nay tôi vẫn trung thành với nhà cha ngài. Tôi đã chẳng giao ngài cho David, vậy mà ngài lại buộc tội tôi chỉ vì một người đàn bà! Vậy xin Thiên Chúa cứ xử phạt tôi thật nặng nếu tôi không giúp David đoạt được vương quyền từ nhà Saul để cai trị Israel.”
Rồi ông sai người gửi lời tới David: “Hãy lập giao ước với tôi, thì tôi sẽ giúp ngài đoạt được Israel.”
David đáp: “Tốt thôi, ta sẽ lập giao ước với ngươi. Nhưng khi tới đây ngươi phải đem theo Michal con gái của vua Saul.”
David cũng gửi tối hậu thư tới vua Ish-Bosheth: “Hãy trả lại vợ ta là Michal, vì nàng mà ta đã phải đi lấy một trăm cái bao quy đầu của người Philistine.”
Vua Ish-Boseth nghe theo mà đòi Michal lại từ chồng nàng là Paltiel con trai của Laish. Chồng nàng còn đi theo nàng, vừa đi vừa khóc cho tới Bahurim thì Abner bảo ông ta đi về.
Abner nhóm họp các trưởng lão Israel lại mà nói: “Đã có lúc các ông muốn David làm vua Israel. Giờ đã là lúc, vì Thiên Chúa đã hứa sẽ dùng David để giải cứu Israel khỏi tay người Philistine và mọi kẻ thù.”
Abner cũng nói với những người Benjamin các lời đó. Rồi Abner dẫn theo hai mươi người đi tới Hebron, để nói với David ý nguyện của dân chúng. Trong bữa tiệc, Abner nói: “Hãy để tôi tập hợp dân Israel lại cho ngài, họ sẽ lập ngài lên cai trị Israel.”
David đồng ý, và tiễn Abner ra đi.
Khi Abner vừa đi khỏi, thì Joab trở về từ một cuộc cướp phá cùng với rất nhiều chiến lợi phẩm. Nghe biết Abner đã đến, Joab nói với David: “Sao ngài lại làm vậy? Abner đã đến đây thì sao còn để hắn đi? Ngài biết hắn chỉ đến để lừa ngài, để dò xét động tĩnh xem ngài định làm gì tiếp theo mà thôi.”
Joab rời đi, sai người đuổi theo bắt Abner ở bên một cái giếng. Khi đưa Abner về Hebron, họ nhốt ông trong một căn phòng bí mật. Sau đó Joab và Abishai giết Abner để trả thù cho người em trai Asahel đã bị ông giết.
David nghe biết thì than rằng: “Xin cho ta và vương quốc của ta khỏi mang tội trước Thiên Chúa vì cớ Abner. Xin tội đó đổ trên đầu Joab và gia đình nó, để người trong nhà nó phải chịu bệnh tật, què cụt, đói khát hoặc chết bởi gươm giáo.”
David nói với Joab: “Các ngươi hãy xé áo mình ra mà mặc áo gai để đưa tang cho Abner.”
David cũng đi cùng với đám tang. Họ chôn ông tại Hebron. David khóc lóc thảm thiết trên mộ Abner. Người ta đến giục ông ăn chút gì, nhưng David thề rằng: “Xin Thiên Chúa cứ xử ta thật nặng, nếu ta dám đụng tới đồ ăn trước lúc trời tối.”
David nói với người của mình: “Các ngươi không biết rằng một người chỉ huy đáng kính trong Israel đã mất đi hôm nay hay sao? Dù ta là vua được xức dầu, ta vẫn không làm gì được đám con trai của Zeruiah. Xin Thiên Chúa phạt chúng vì tội chúng đã gây ra.”